Oct032024

Fr Nguyễn Ngọc Tân CP.

Thứ Năm Tuần XXVI TN B. Lc 10,1-12

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

1  Khi ấy, Chúa Giê-su chỉ định bảy mươi hai môn đệ khác, và sai các ông cứ từng
hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến.  2  Người
bảo các ông :
“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt
lúa về.  3  Anh em hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy
sói.  4  Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc
đường.  5  Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói : ‘Bình an cho nhà này !’  6  Nếu ở đó,
có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy ; bằng không
thì bình an đó sẽ trở lại với anh em.  7  Hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức
gì, thì anh em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được trả công. Đừng đi hết nhà nọ
đến nhà kia.  8  Vào bất cứ thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì
người ta dọn cho anh em.  9  Hãy chữa những người đau yếu trong thành, và nói với
họ : ‘Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần các ông.’  10  Nhưng vào bất cứ thành nào mà
người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường mà nói :  11  ‘Ngay cả bụi
trong thành các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông. Tuy
nhiên các ông phải biết điều này : Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.’  12  Thầy nói cho
anh em hay : trong ngày ấy, thành Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn thành đó.”
Đó là Lời Chúa

 

Giũ bụi chân rồi có bình an?

Một anh em đi sứ vụ trở về đã chia sẻ với anh em trong cộng đoàn. Khi đi sứ vụ, anh đã
không có chổ ở ổn định mà phải liên tục di chuyển. Chính khi di chuyển như thế, anh
nhận ra tầm quan trọng của việc cắt bỏ những gì vướng bận. Đơn giản nhất là vật dụng
kèm theo, càng nhiều đồ thì càng mất tự do vì phải mang vác nặng nhọc. Phức tạp hơn là
từ bỏ bị những kinh nghiệm được chào đón nhiệt tình hay sự hờ hững của mọi người. Vì
thật là khó khi anh trãi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau theo từng lần di chuyển.
Chính trong kinh nghiệm này, có lẽ anh cũng tự hỏi sự từ bỏ như là ‘giũ bụi chân’ có thật
đem lại sự bình an hay không?
Câu trả lời có thể được tìm thấy trong Tin Mừng theo thánh Luca khi Chúa Giêsu chỉ
định bảy mươi hai môn đệ đi trước dọn đường. Các ông như là những thợ gặt được
Chúa sai đi vào cánh đồng truyền giáo đầy những lúa chín. Các ông được ví như là chiên
con đi vào giữa bầy sói. Lẽ thường, chiên thì hiền lành còn sói thì hung dữ, vậy làm sao
chiên có được bình an, có thể sống sót trở về?
Bí quyết sống sót đầu tiên chính là sự nhẹ nhàng khi di chuyển. Không tiền, bao bị hay
giày dép giúp cho hành trình bớt đi gánh nặng. Không chào hỏi không phải vì không
thân thiện mà bớt đi những cuộc gặp gỡ, trao đổi không cần thiết mà tập trung vào sứ
vụ. Chính trong tâm tình nhẹ gánh đó mà các môn đệ đem lại bình an cho muôn nhà.
Một sự bình an song phương, bên trao ban bình an từ Thiên Chúa, bên lãnh nhận với
thái độ hiếu khách thân thiện. Sự bình an còn được đến từ sự đón nhận mọi sự, ăn gì
cũng được, uống gì cũng không sao. Điều quan trọng là sứ điệp Lời Chúa, triều đại Thiên
Chúa đã đến gần, được rao truyền.
Tuy nhiên, đời sống sứ vụ không phải lúc nào suôn sẻ, cũng được đón tiếp mà còn có
những trở ngại, những sự chối từ. Thế mới biết, thi hành sứ vụ Chúa trao không chỉ có
sự đón nhận mà còn có sự từ chối, không chỉ vui lòng với sự đón tiếp mà còn có thái độ
‘giũ bụi’. Đó chính là ‘giũ’ đi những gì dín bén, những gì không đáng mang theo mình.
Tất cả chỉ là bụi chân như dân khi xưa tiến vào đất thánh. Dân Chúa đã rũ bỏ những gì
vướng bận như giũ bụi dưới chân mình. Đó có thể được xem là một thái độ dứt khoát
giũ bỏ mọi vướng bận mà bước theo Chúa.
Trong cuộc sống mỗi người cũng thế, lắm lúc chúng ta cứ mãi đeo mang những gì không
thuộc về mình, không thuộc về Chúa. Những thứ đó có thể là những của cải của người, là
những lời khen chê, những sự đón tiếp hoặc chối từ, những ước vọng không phù hợp.
Chính khi ‘giũ’ bụi cũng là lúc người tín hữu cảm nhận được mình thuộc về Chúa, và
Chúa thuộc về mình. Chính khi đó, sự bình an được thấu tỏ vì chỉ có Chúa mới thật là
chốn nghỉ yên cho mình. Còn những gì đến rồi đi thì cũng chỉ là cơn gió thoảng qua mà
thôi. Những điều đó xem ra đâu có đem lại bình an thật sự thì sao lại không giũ bỏ?
Ước mong sao, mỗi người theo Chúa đều cảm nhận được sự bình an khi giũ bỏ những gì
là bụi bẩn của cuộc đời, những gì không đáng mang theo vào Nước Thiên Chúa. Có như
thế, bình an mới thật sự là hành trang giúp người Kitô hữu nhận ra, triều đại Thiên
Chúa luôn ở bên cạnh mà vững tiến trong hành trình trở về quê Trời. Amen!

Tslm. Giuse Đaminh Nguyễn Ngọc Tân, C.P.

https://www.youtube.com/watch?v=NdI1keFjKqs